Danh sách những bài thơ về gia đình tan vỡ, khiến bạn chạnh lòng

Danh sách những bài thơ về gia đình tan vỡ, khiến bạn chạnh lòng

Trong những ngôi nhà không hòa thuận, hạnh phúc trở thành một điều gì đó xa vời, và mỗi thành viên phải chịu đựng những nỗi đau riêng. Sau đây là những bài thơ buồn về gia đình, về những nỗi mất mất mát của một gia đình không trọn vẹn đem đến.

Tuyển tập những bài thơ về gia đình không hạnh phúc

Thơ ca có khả năng diễn tả những cảm xúc sâu sắc nhất của con người, những nỗi buồn, niềm vui, sự giận hờn… Khi đọc những bài thơ buồn về gia đình tan vỡ, bạn sẽ thấy mình được đồng cảm, được chia sẻ.

1. Tại sao

Tác giả: Duy Trần

Sao cha mẹ để đời con thế này?

Muỗi đêm vây đốt không ai bảo vệ

Giờ thân mình chỉ có riêng lẻ

Ngày vất vả kiếm sống, tối lạnh lùng.

Mẹ bỏ đi, biệt tăm từ lâu

Cha chỉ thích rượu, chẳng đoái hoài chi

Đời con bây giờ còn gì

Nỗi sầu vây kín, niềm vui đâu còn.

Tưởng tình nhà mãi luôn đầm ấm

Trong êm đềm chăn nệm, gia đình

Giờ chỉ còn nỗi lênh đênh

Mộng đẹp tan biến, biển đời mênh mông.

Nhớ những lời ngọt ngào mẹ cha

Năm trôi qua, thoáng chốc mà thôi

Trăng rằm lại đến đây rồi

Đời đen như mực, xa vời tương lai.

Xuân đến gần, đông qua tháng ngày

Người ta quây quần ấm áp bên nhau

Còn con gánh nỗi buồn đau

Nằm đêm lệ chảy, lòng đau tái tê.

Xót xa đời, bao thăng trầm nếm

Chỉ còn mình đơn côi bóng hình

Ngồi nhìn trời đất lặng thinh

Ngước lên hỏi: Tại sao đời thế này?

2. Giấc mơ

Tác giả: Thanh Tùng

Ai cũng mong gia đình yên ấm

Một kết thúc không chứa đắng cay

Một cuộc đời chẳng biết đến chán chường

Một con đường rực rỡ sắc hoa.

Ai cũng muốn tình yêu chân thật

Mong nắm tay đi mãi một đời

Không ai muốn sống kiếp đầy đau khổ

Thân xác gầy chỉ chứa đựng niềm đau.

Chẳng ai muốn tình yêu trao sai chỗ

Không mong tim vết cứa chằng chịt

Bước chân đi hoài sao mãi tìm kiếm

Hình bóng xưa, trái tim yêu dấu.

Không ai mong tình yêu là dấu hỏi

Chỉ mong đời bến đỗ bình yên

Không ai muốn người xưa vô tình

Để đêm về, ôm nuối tiếc mộng xưa.

Ai cũng mơ một đời xanh tươi

Như nắng sớm ban mai ấm áp

Không ai muốn đời tắt lịm sớm chiều

Chỉ còn lại một mình trong cô độc.

Chẳng ai muốn rơi lệ trong đau khổ

Mong đời không lăn lóc thương đau

Cuộc sống này ai cũng phải bước qua

Dẫu chông gai, vẫn tiến bước về sau.

4. Vượt lên số phận

Tác giả: Tuấn Kiệt

Đời sống giữa trần gian rộng lớn

Kiếp số trời cao đã định phần

Có kẻ buồn đau, người may mắn

Người hưởng giàu sang, kẻ khốn khổ.

Người chịu khổ, vượt qua số phận

Sống hiền lành, giữ lòng an yên

Nếu muốn đời mình không lận đận

Hãy chăm chỉ, tránh xa chuyện nợ nần.

Khi khốn khó, đừng nghĩ quẫn trí

Vướng vào đường tội lỗi bất nhân

Cần cù lao động, kiên nhẫn từng ngày

Rồi cuộc đời sẽ thoát khỏi khó khăn.

Người giàu sang phải có lòng nhân

Giúp đỡ kẻ khó khăn, cơ nhỡ

Trái tim mình luôn trắc ẩn

Giúp người là tự giúp bản thân.

Trời cao đã định thật công bằng

Làm người cần phân biệt giả chân

Người sống đạo đức luôn chiến thắng

Thoát khỏi u mê, hết nhọc nhằn.

5. Hãy thương

Tác giả: Nguyễn Diễm

Ai mà chẳng có mẹ cha

Ai mà chẳng biết ở nhà có con

Thế nhưng đôi lúc vô tâm

Tiền tiêu hoang phí… chẳng màng gì cả.

Khi đó lại nghĩ ở nhà

Mẹ phải cặm cụi… kiếm tiền từng đồng

Con cũng chẳng kém gì hơn

Học hành gian dối… đời lo toan nặng.

Bớt tiêu đi chỉ chút ít

Mẹ và con cái… khỏi cảnh bơ vơ

Ai ơi hãy nghĩ lại đi

Hỗ trợ mẹ ngay, đừng chờ đừng đợi.

Kẻo một mai nhắm mắt xuôi tay

Có làm ma lớn… chẳng vui sướng gì.

6. Nhớ con

Tác giả: Nguyễn Phượng

Hôm nay mẹ ngồi bên khung cửa

Lòng nhớ con da diết khôn nguôi

Ở Sài Gòn, con có nhớ mẹ không

Nơi quê nhà mẹ từng ngày mong ngóng.

Nhớ những buổi chiều bên bếp nhỏ

Mẹ và con quây quần sớm hôm

Bữa cơm chiều giản dị mà ấm áp

Chỉ cần có nhau là hạnh phúc rồi.

Rồi một ngày con rời xa mẹ

Lên Sài Gòn để tìm kiếm mưu sinh

Để phụ mẹ lo cho cuộc sống

Việc học hành đành gác lại nơi đây.

Buổi tiễn con lên đường hôm ấy

Nước mắt mẹ cố giấu trong lòng

Nuốt nỗi buồn vào tận sâu đáy tim

Sợ con nhìn thấy mà chẳng an tâm.

Con thì vui vẻ như không có gì

Dặn mẹ giữ gìn sức khỏe nha

Đừng lo cho con vì con đã lớn

Mẹ hãy yên tâm, con sẽ lo được.

Lời con trẻ nghe sao thương quá

Mẹ cố gắng cười để con vui

Nhưng con ơi, con có biết không

Mẹ thương con nhiều hơn những lời nói.

Vì hoàn cảnh nên mẹ đành chấp nhận

Việc học của con phải dang dở từ đây

Nhớ con nhiều, mẹ gửi vào đây

Từng dòng tâm sự cùng nỗi nhớ con.

7. Nỗi Buồn Tuổi Thơ

Tác giả: Nhã Hân

Từ khi cha mẹ ly hôn

Đời con buồn tủi, lòng đau khổ nhiều

Bạn bè có đủ tình yêu

Gia đình yên ấm chẳng cần gì hơn.

Tuổi thơ con như chim non

Mà sao số phận nghiệt ngã thế này

Gia đình người khác đoàn viên

Còn con buồn tủi, biết đổ lỗi ai.

Con nào đâu có lỗi gì

Mà sao cha mẹ mãi giận không nguôi

Đâu còn tình cảm thắm tươi

Một nhà đông đủ ông bà hai bên.

Lời con cầu nguyện Chúa trên

Xin cho mẹ cha hạnh phúc thuận hòa

Cho tình yêu mãi mặn mà

Ngôi nhà yên vui tràn đầy yêu thương.

Để con được nở nụ cười

Không còn thiếu mẹ khi ngồi bên cha

Ước mơ con chỉ giản đơn

Gia đình cha mẹ thuận hòa sum vầy.

Tình yêu bền vững như núi cao

Ngàn năm vẫn đứng giữa trời son sắc

Niềm vui ước mơ khô héo dần

Nếu cha mẹ mãi chia ly xa cách.

Những bài thơ buồn về gia đình tan vỡ

Những câu thơ buồn về gia đình không chỉ giúp chúng ta giải tỏa cảm xúc mà còn khơi gợi những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và về những giá trị đích thực.

1. Đoạn tình

Tác giả: Diệu Nguyễn

Ta đã buông rồi, giấc mộng xưa

Cùng ai chung bước đến cuối đời

Vô tình, lạnh lùng là bức tường ngăn

Nên hai lối rẽ chia đôi ngả.

Ta chấp nhận nỗi đau một lần

Để xóa sạch những kỷ niệm ngọt ngào

Ái tình nhạt nhẽo chẳng đáng giữ

Khép lòng lại, không thêm luyến thương.

2. Cạn duyên

Sưu tầm

Chung nhà nhưng cửa đóng, cài then

Căn phòng vắng, chẳng còn ấm như xưa

Đường tình đôi ngả, mỗi người một lối

Tình yêu mờ nhạt như mưa trước thềm vắng.

Phòng khách từng rộng lớn bao la

Giờ chật chội, tường loang màu u ám

Chiếc cầu thang từng bước chân quen thuộc

Nay cũng trở nên xa lạ với lòng.

Cuộc sống sao thành bể dâu trôi nổi

Hồn lạc lõng, môi chẳng còn hồng

Con đường xưa đầy cỏ mọc um tùm

Hoa nghẹn ngào khi ánh nắng dần tắt.

Căn nhà xưa đan kín bao kỷ niệm

Đừng níu kéo chỉ phí hoài tuổi xanh

Tiếng yêu xưa giờ chìm trong dâu bể

Cạn duyên rồi, hãy để ta bước qua nhau.

3. Mình ơi!

Sưu tầm

Đã lâu rồi chẳng nghe tiếng “Mình ơi!”

Em thấy lòng trống trải, cô đơn lắm!

Hai tiếng gọi giản dị, chan chứa tình cảm

Đong đầy yêu thương, đượm nghĩa tình sâu.

Em hiểu rằng cuộc sống bon chen

Giữa thương trường, đôi khi ta quên mất

Những điều giản dị nhưng cần thiết

Khiến tình yêu dần nhạt đi theo thời gian.

Em biết yêu nhau đâu cần lời sáo rỗng

Hạnh phúc không chỉ là mộng mơ hão huyền

Nên em chọn cho mình cuộc sống đơn giản

Nhưng vẫn khao khát được yêu thương nhiều hơn.

Ai chẳng muốn được quan tâm nhiều hơn

Bỏ mặc nhau, ai chẳng hờn chẳng giận

Nên em mong, dù bận bịu thế nào

Anh vẫn nhớ gọi “Mình ơi!” khi rảnh.

4. Một bóng đi về

Tác giả: Kiều Thu

Có những đêm gói chặt nỗi cô đơn

Nhìn chiếu chăn lạnh lẽo mà buồn tủi

Ước ao mái ấm gia đình không còn lẻ loi

Nhưng giờ đã quá tuổi để lập gia thất.

Nỗi buồn quạnh quẽ bủa vây tuổi già

Thời gian trôi qua nhanh như dòng nước

Lỡ mai ốm đau, ai là người chăm sóc

Chỉ biết cam chịu khi gió trở mùa về.

Dòng sông nào cũng xuôi về biển cả

Kiếp người như cánh hoa sớm nở rồi tàn

Bóng chiều tà dần lặn sau núi

Ngẫm phận mình sao lắm nỗi xót xa.

Đời không có gia đình che chở

Viết mãi những vần thơ đầy than thở

Thuyền lẻ loi lạc giữa dòng đời

Một bóng đi về, không người đồng hành.

5. Ba ơi

Tác giả: Hải Đặng

Ba ơi, con biết sống sao đây?

Cuộc đời này, đâu là chỗ cho con?

Mấy chục năm qua, con vẫn một mình

Biết bao tủi nhục đè nặng lên vai.

Cô đơn lẻ loi, lòng đầy tủi hổ

Con chỉ có mình, biết nương tựa vào ai?

Ba đi rồi, con khờ lạc lối

Lang thang đây đó, chẳng biết làm sao.

Ba ơi, hãy dẫn con theo

Cho con được nằm cạnh ba nơi cuối đường

Trần gian này, con đã mệt mỏi rồi

Giờ chỉ muốn buông xuôi, rời xa cõi đời.

Anh em, mẹ và người thân

Họ cũng dần xa lánh con

Bây giờ, con chẳng còn ai nữa

Chỉ muốn quên hết, nằm sâu dưới trần.

6. Cuộc đời bể dâu

Tác giả: Nguyệt Nga

Cuộc đời khốn khó biết bao

Cái nghèo đeo bám chẳng buông tha

Nhiều khi ngước lên trời kêu than

Bao giờ mới thoát kiếp cơ hàn.

7. Trông đợi con về

Tác giả: Thiều Thạch

Gia đình mình còn rất khó khăn

Xa quê, con lên đường tìm kiếm cuộc sống

Tết về, quê nhà rộn ràng tiếng cười

Người người nhộn nhịp trên những con đường ngược xuôi.

Nhà nhà đón Tết trong niềm vui hân hoan

Còn con đón Tết với lo toan trong lòng

Tết đến gần, tiền bạc vẫn chưa có

Chẳng thể nào vui trọn vẹn niềm vui.

Nhớ quê hương, lòng buồn tủi khôn nguôi

Xa quê, xa mẹ cha, lòng nặng nỗi nhớ

Nhất là nhớ đến cha mẹ nơi quê nhà

Con làm con mà để tuổi già ngóng trông.

Sớm hôm cha mẹ tựa cửa chờ mong

Tết đến gần, lòng chỉ mong con trở về

Gia đình quyến thuộc nơi quê nhà

Cũng đều chờ đợi ngày con trở về.

8. Giận Nhau Làm Gì

Tác giả: Vũ Hùng Kiệt

Lòng khắc khoải, nhớ nhung chẳng nguôi

Hẹn thề ngày ấy, cùng bước chung đường

Xin anh đừng mãi hờn dỗi

Hương lửa tình yêu ngày nào mãi còn đây.

Giữ lại cho nhau những mộng mơ

Bao nhiêu ước vọng, cả những mong chờ

Yêu thương ngày ấy ta trao trọn vẹn

Giờ cách xa, lòng bỗng ngẩn ngơ.

Giai điệu yêu thương vẫn ngân vang

Duyên ta vẫn thắm, còn mãi trong tim

Cung đàn xưa rộn rã đâu còn đó

Đừng để giọt lệ buồn rơi mãi.

Thôi nhé, anh ơi đừng thở than

Cũng đừng nghĩ quẩn làm gì thêm nặng lòng

Tình ta vẫn đẹp như ngày đầu

Giận dỗi làm chi để tình phai mờ?

9. Lặng Lẽ Bóng Chiều

Tác giả: Đỗ Mỹ Loan

Không giận hờn, sao anh quay lưng?

Tránh nhau giữa ngày nắng trắng

Để hồn thơ ngẩn ngơ trong thinh lặng

Giấy bút buồn, mực đen sầu thêm.

Không giận hờn, sao lòng cứ trở trăn?

Gặp nhau mà sao như người xa lạ

Để đêm về, lòng buồn thêm tê tái

Ngắm thiên hà, dệt mãi khúc cô đơn.

Không giận hờn, sao lặng lẽ bóng chiều?

Giấu đi bao nhạt phai của lòng

Bước chân xiêu, giữa dòng đời hối hả

Quên hẹn thề, quên ký ức xa xăm.

Lặng lẽ bước trên con đường vắng

Ngày lại ngày, chỉ có hoa lá bầu bạn

Như dã tràng nhớ về biển xa

Giận nhau rồi, sao vẫn mãi nhớ nhau?

10. Đời không như vai diễn

Sưu tầm

Nếu đã là vợ chồng

Sao mình khổ thế này?

Chẳng thể nào chia sẻ

Những nỗi buồn chồng chất.

Dù rằng tay trong tay

Đầu kê chung một gối

Nhưng không hiểu nổi

Đối phương đang nghĩ gì.

Người ngoài nhìn vào thì

Tưởng gia đình hạnh phúc

An khang và sung túc

Để bao người mơ ước.

Nhưng đời đâu như thơ

Đâu phải mơ là thật

Lắm khi phải diễn

Để tròn vai kịch đời.

Hạnh phúc hay bi ai

Chỉ riêng mình biết rõ

Lặng im mà bước tiếp

Chẳng thể nào sẻ chia.

Nếu một ngày nào đó

Em không muốn diễn nữa

Gia đình tan biến

Trở lại với đời thực.

Thơ ngắn buồn về gia đình tan vỡ

Gánh nặng cơm áo gạo tiền, lo toan cuộc sống khiến các nhiều gia đình tan vỡ. Những bài thơ buồn về gia đình khiến nhiều người đồng cảm.

1. Tương lai mình – Níu kéo nữa hay thôi

Tác giả: Nhánh Rong

Khi yêu thương đã không còn nồng cháy
Có lẽ mình nên dừng lại, thôi không

Chẳng còn những cái nhìn đầy đắm đuối

Lúc gặp nhau cũng chẳng thấy mong chờ

2. Mệt mỏi thì buông tay

Tác giả: Nhánh Rong

Khi mệt mỏi đã chất đầy trong tâm
Còn níu kéo để làm gì thêm khổ?

Nếu không còn yêu như thuở ban đầu

Sao phải chịu đựng từng ngày buồn bã?

3. Anh đã lầm để em ra đi

Tác giả: Nhánh Rong

Để em đi, giờ ôm nỗi đau riêng
Ngày em đi, anh biết lỗi tại mình

Tương lai kia giờ chẳng chung lối nữa

Để con trẻ, xa cha, lòng anh đau

4. Làm sao giữ đôi ta

Tác giả: Nhánh Rong

Khi giận hờn làm hai đứa xa nhau
Làm sao giữ được chút tình yêu cũ?

Đừng để những xích mích làm khoảng cách

Ngồi lại bên nhau, san sẻ nỗi buồn

5. Giận nhau đời hóa bơ vơ

Tác giả: Tóc Nâu

Giận làm chi để đời thêm cách trở
Cõi tình này chỉ có mình với nhau

Khi giận rồi, ngỡ như trời sụp đổ

Nhưng giận rồi mới biết thương nhau hơn

6. Vợ trách chồng

Sưu tầm

Về nhà chỉ biết ngủ thôi anh?
Công việc em lo, anh chẳng màng

Mỗi đêm thức trắng vì trông đợi

Đừng để tuổi xuân phí hoài thêm

Bài thơ buồn về người chồng, người cha vô trách nhiệm

Gia đình tan vỡ do người chồng mê đắm cờ bạc, rượu chè, là một nỗi đau không dễ nguôi ngoai. Những dòng thơ buồn dưới đây ghi lại nỗi khổ tâm của những người vợ và con trong những gia đình như vậy.

1. Giận chồng

Sưu tầm

Sao nỡ quên đi nghĩa vợ chồng?
Bóng hình anh khuất nơi phố đông
Vì sao đành lòng xa tổ ấm,
Để vợ con cô đơn với nỗi lòng?

Những ngày anh lãng quên hạnh phúc,
Chỉ tìm vui nơi chốn hư không.
Lòng em chất chứa bao khổ sở,
Giận anh mà nước mắt vẫn rơi.

2. Giận

Tác giả: Hoa tím buồn

Giận trời xanh thẳm không vì ta,
Mây trôi lạc lối giữa nhạt nhòa.
Giận vì đời bạc không tròn vẹn,
Gió cuốn lá rơi về nơi xa.

Giận vì tình nghĩa nay phai nhạt,
Nắng chiều vàng úa cũng chẳng màng.
Giận anh không lo cho gia thất,
Chỉ mãi say men, lãng quên nhà.

3. Mà thương

Sưu tầm

Nghe câu “Giận mà thương” sao đắng cay,
Thương anh mà sao lòng đắng đầy?
Giận anh vì không lo cho tổ ấm,
Nhưng lòng lại chua xót đến nao lòng.

Mong rằng anh thức tỉnh quay về,
Để bên em, ta cùng đi tiếp.
Dù giận, lòng này vẫn còn thương,
Chỉ mong gia đình đừng chia lìa.

4. Cọn đường xa

Sưu tầm

Ngày ấy, nắng vàng nhuộm trời xanh,
Nay tan vỡ, chỉ còn sầu và nắng.
Con thơ ngơ ngác hỏi về cha,
Mẹ chẳng biết trả lời thế nào đây.

Căn nhà xưa giờ lạnh lẽo quá,
Bởi đâu mà hạnh phúc đứt đoạn.
Chỉ biết ôm con trong nỗi nhớ,
Thương con, lòng mẹ thêm rối bời.

5. Cánh hồng trước gió

Tác giả: Chu Thị Thúy Nga

Mưa đập vỡ cánh hồng mong manh,
Giữa trời giông tố, lòng ai lạnh lùng?
Nỗi buồn này có ai hay biết,
Anh vô tình, em sao khỏi đắng cay?

Dù yêu thương nhưng không còn đủ,
Anh rời xa, em ở lại chờ mong.
Cánh hồng kia đã rơi giữa giông bão,
Liệu có ngày tươi thắm lại như xưa?

6. Nhật ký đời tôi

Tác giả: Mami Vam

Trang nhật ký ghi lại bao kỷ niệm,
Có những ngày hạnh phúc bên nhau.
Giờ chỉ còn là quá khứ xa xăm,
Vì anh vô tâm, không giữ trọn yêu thương.

Làm sao nói lời xin lỗi với con?
Khi mẹ không thể giữ cho con một mái nhà.
Những ngày buồn dài lê thê,
Mẹ chỉ biết sống vì con, nhưng lòng vẫn đau.

Tuyển tập thơ về nỗi buồn của gia đình chia ly

Gia đình chia ly luôn là một nỗi đau đớn đối với rất nhiều người. Qua những bài thơ buồn về gia đình chia ly giúp ai đó có thể nguôi ngai đi nỗi đau này.

1. Tình tàn

Tác giả: Hà Thu

Cuối cùng thì ta chẳng giữ được nhau
Chuỗi ngày dài đầy những cơn đau
Ta sống trong im lặng, khoảng trống vô định
Dưới một mái nhà nhưng trái tim đã lạnh lùng.
Tình yêu của ta không còn vững chãi
Nghĩa đã cạn, duyên nợ cũng vỡ tan
Có lẽ do số phận đã sắp đặt
Sợi tơ tình mỏng manh bị đứt đoạn từ lâu.

Bến bờ tình yêu giờ đây sóng gió
Tay lái đã mỏi, buông bỏ là giải thoát
Ngày xưa nồng nàn, giờ đây lạnh lẽo
Men say tình ái giờ chỉ còn chua chát đắng cay.

Trước tòa án, ta dứt khoát chia tay
Bỏ lại những tháng ngày chịu đựng
Và gạt đi những tính toán cứng nhắc
Vấp ngã một lần, ta gượng dậy bước đi.

Những yêu thương còn sót lại gì?
Chỉ là vết thương sâu trong tâm khảm
Vết sẹo đã chai cứng như đá
Tâm hồn ta giờ đây đã rệu rã như gỗ khô.

Bước vào yêu, ai biết chữ “ngờ”?
Ai biết được sợi tơ sẽ chùng hay căng?
Ai cũng mong biển tình yên bình
Nhưng rồi sóng to bão lớn lại kéo đến.

Giờ đây, mỗi người đi mỗi ngả
Không còn trách cứ, không còn va chạm
Ký ức dần mờ nhạt trong tâm trí
Giữ làm chi, làn mây xám hư vô.

2. Đau khổ cuộc tình

Tác giả: Duyên Nguyễn

Em đã buông tay, không níu kéo nữa
Xuân thì của lòng em nay đã trái ngang
Hãy mạnh mẽ, đừng ngại ngần
Nỗi sầu này mãi vương cảnh chia ly.
Xa nhau rồi, nhung nhớ được gì?
Hay chỉ để ôm trọn nỗi đau đớn
Tình yêu của chúng ta không đủ lớn
Để vượt qua những ngày tháng sầu thương.

Ta tưởng mình sẽ đi đến cuối con đường
Nhưng ai ngờ, nửa đường chia hai lối
Để đêm về, em thầm khóc
Ôm nỗi nhớ trong lặng lẽ, không lời.

Sống bên anh, bao năm gọi là chồng
Nhưng thuyền đã mất lái, anh về bến mới
Em là thuyền quyên, ở nhà mong đợi
Nhưng anh vô tình, xa mãi vợi vời.

Vui bên người, anh sống cuộc đời xa hoa
Buồm căng gió, vượt đại dương không ngại
Dù biết tình anh đầy trái ngang
Những vui đùa kia chỉ là vụng dại thoáng qua.

Ai ngờ, giờ đây nghịch cảnh ngăn đôi
Tình vợ chồng đã phai nhạt, chia đôi đường
Em thương con, thầm khóc nỗi buồn
Ôm lỗi lầm, anh đánh đổi tình thân.

Vui bên người, anh không chút phân vân
Con thơ dại vẫn cần anh lắm
Anh ra đi khi tình ta còn thắm
Mặc vợ con gánh nặng những sầu đau.

Từ nay, ta đã mất nhau mãi mãi
Tình vợ chồng không còn nghĩa nặng
Hai đứa con, anh cũng đành rời bỏ
Tuổi thơ con giờ vắng bóng cha rồi!

3. Ta chẳng còn nhau

Tác giả: Qúy Phương

Từ nay, ta chẳng còn chung bước
Đường duyên phận giờ đã chấm dứt
Anh chỉ gửi lời chúc em bình an
Nửa đời sau, mong em sống hạnh phúc thật nhiều.
Đừng bận lòng về những điều đã hiểu
Đường em bước có lẽ sẽ gập ghềnh
Hãy mạnh mẽ, đứng dậy sau những lần ngã
Vì giờ đây, không còn anh bên cạnh để chở che.

Đừng lo lắng, anh sẽ sống đơn côi
Trời đất vốn công bằng với tất cả
Sẽ có người đến để chia sẻ
Và yêu thương anh những lúc muộn phiền.

Ta gần nhau chỉ ngắn ngủi một đoạn đường
Lúc hạnh phúc, ta thường quên lãng
Giờ xa cách, thấy lòng đầy ân hận
Vì không yêu thương trọn vẹn một mối tình.

Đường vợi xa, giờ anh đi một mình
Anh và em không còn chung hình bóng
Em vui cười, anh thôi không sẻ chia
Từ nay, người bên em mỗi sớm mỗi chiều
Là người khác, mong em trân trọng.

Hãy bước tiếp đoạn đường em mong muốn
Vì từ nay, ta đã vĩnh viễn không còn
Cạnh bên nhau chia sẻ những yêu thương…

4. Cạn duyên

Tác giả: Chiều Tím

Mình sống chung một nhà nhưng cửa đóng then cài
Căn phòng vắng, chẳng ấm êm như trước
Con đường tình, mỗi người đi một hướng
Như mưa rơi trước thềm hoang vu.
Phòng khách xưa vốn rộng rãi thênh thang
Nay trở nên ngột ngạt, u uất
Chiếc cầu thang cũng chật chội đến lạ
Bước chân đi không còn thật, dù đã quen.

Vì sao cuộc sống giờ nổi trôi?
Hồn lạc lõng, môi không còn thắm đỏ
Con đường trước ngõ, cỏ mọc dày
Hoa nghẹn ngào khi nắng tỏ ban mai.

Căn nhà xưa đầy kỷ niệm đan xen
Đừng níu giữ làm gì, chỉ phí hoài tuổi trẻ
Tiếng yêu xưa giờ đã chìm vào biển khơi
Duyên đã cạn, hãy bước qua nhau thôi!

5. Ly hôn

Tác giả: Mi pha

Kính thưa tòa, tôi đã quyết định ly hôn
Vì tình yêu đã chết, chôn sâu dưới mộ
Sống với nhau chỉ thêm khổ đau
Đọa đầy tâm hồn bởi hố sâu suy nghĩ.
Tôi không chê, không khinh người nghèo khó
Tôi biết tình yêu vốn dĩ dịu dàng
Nhưng thưa tòa, như ông bà từng nói
Ly đã vỡ, tình yêu phai nhạt sắc hương.

Có cố sống với nhau, tình chỉ đắng cay
Chứ ngọt ngào, sâu lắng nào có được đâu?
Ký ức làm sao có thể phai màu?
Tình đã bội bạc, còn ở bên nhau làm gì?

Tôi muốn giữ lửa gia đình, nhưng con thuyền đã đắm
Con cần cha, nhưng cuộc đời lại đưa ta đến chia cách
Nào ai hiểu nỗi cô đơn trong đêm tối
Người bên cạnh nhưng như hai thế giới khác biệt.

Sống làm gì khi chỉ như một bà mẹ đơn côi?
Tất cả những đắng cay đời tôi đều ôm trọn
Đôi lúc nhìn vào bàn tay, thấy những vết hằn
Máu của thời gian chảy qua từng ngón tay.

Thưa tòa, tôi chấp nhận lỡ làng
Duyên đã hết, cũng đành chia cách
Tôi biết con sẽ trách, nhưng hãy hiểu cho tôi
Khi hạnh phúc đã rời xa tầm tay.

Những ngọt ngào ngày xưa không còn xoa dịu
Vết nứt trong lòng, nhỏ xíu nhưng đau đớn vô cùng.

Lời kết

Những bài thơ buồn về gia đình thường chứa đựng những tâm trạng sâu sắc, là nơi gửi gắm nỗi niềm của những người đã trải qua những biến cố trong cuộc sống. Mỗi dòng thơ là một tâm sự, một lời than thở về những khó khăn, mâu thuẫn, và nỗi đau mà không phải ai cũng dễ dàng vượt qua.

vanthovietnam

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

[trafficuser_check_code]